"Chồng à, đến lúc này mẹ con tôi đã không còn cần anh nữa"
Tôi và chồng cưới nhau được 4 năm, có 2 con trai. Chồng tôi từ nhỏ đã được nuông chiều, không biết làm gì. Sau khi tốt nghiệp, anh được bố mẹ lo cho công việc ổn định, còn tôi phải tự bươn chải để kiếm sống. Sau khi cưới, tôi nhận ra lựa chọn của mình quá vội vàng. Anh không như tôi nghĩ, ở nhà anh không giúp tôi việc gì, chỉ chơi game và lướt web. Dù tôi nhờ vả, anh đều từ chối và còn khó chịu. Tôi đã hy vọng anh sẽ thay đổi khi có con, nhưng điều đó không xảy ra.
Khi tôi ở cữ, mẹ chồng đến chăm sóc, tôi nhờ chồng rửa bát, giặt quần áo nhưng anh hờn dỗi. Mẹ chồng cáu gắt, bảo tôi đã khỏe, nên tự làm và không để chồng lo việc của phụ nữ. Bà lại bảo chồng bỏ việc đó và anh thì cười thầm, ôm điện thoại. Tôi cảm thấy rất khổ tâm khi mẹ chồng chỉ muốn bế cháu lúc em ngoan, còn khi bé khóc hay tè, bà lại kêu tôi ra làm. Tôi chỉ mong con mau lớn để bớt khổ. Nỗi đau tinh thần lớn hơn khi biết chồng có tình cảm với bạn cũ. Dù tôi đã làm ầm lên, mẹ chồng vẫn bênh vực anh, khiến tôi rất buồn. Chồng sau đó xin lỗi và hứa sửa đổi.
Sau lần đó, tôi chú ý nhiều hơn đến mọi hoạt động của chồng. Tôi chỉ có số điện thoại của chị trưởng phòng, người thường gọi hỏi thăm tôi. Dần dần, chúng tôi trở thành bạn bè, chị ấy thường ghé qua nhà và mua quà cho con tôi. Chị ta khen chồng tôi ngoan ngoãn, khiến tôi yên tâm và không phàn nàn về tính lười biếng của anh nữa. Tôi nghĩ rằng chỉ cần nỗ lực giữ gìn hạnh phúc gia đình là đủ. Tuy nhiên, tôi đã lầm. Dù tôi cố gắng, chồng vẫn cặp bồ với chính chị trưởng phòng đó, người mà tôi tin tưởng và tâm sự. Một hôm, tôi đến cơ quan chồng rủ anh đi uống nước.
Khi tôi đến gần cơ quan chồng, tôi thấy anh nắm tay trưởng phòng, họ tình tứ đút thịt xiên cho nhau. Tôi không nói gì, chỉ phóng xe thẳng vào họ khiến cô ta ngã và la hét. Chồng tôi lập tức ôm tôi kéo đi để tránh ánh mắt tò mò. Họ rõ ràng đang giả vờ để tôi không nghi ngờ. Tôi đã tha thứ cho chồng nhiều lần nhưng anh vẫn tiếp tục phản bội. Tôi quyết định nói với chồng rằng tôi không cần anh nữa và thà nuôi con một mình còn hơn sống với người chồng như vậy. Chồng tôi lặng lẽ cầm đơn ly hôn ra ngoài, từ đó anh không còn nói gì. Tôi đã không còn tình yêu với anh và không muốn gắn bó thêm. Một người đàn ông đã lừa dối quá nhiều lần thì không còn hy vọng thay đổi.
Chấp nhận sống cùng anh ta nghĩa là chấp nhận nỗi đau cả đời. Tôi còn trẻ, đã có hai đứa con, vậy còn gì mong chờ hơn? Liệu tôi có nên cố gắng làm mẹ đơn thân nuôi con dù biết sẽ gặp nhiều khó khăn?
Source: https://afamily.vn/chong-oi-toi-nuoc-nay-me-con-toi-cung-khong-can-anh-nua-20140818075857551.chn